Tôi gục đầu lên vai người bạn thân nhất và khóc, khóc đến mức gần như không thở được. Tôi cảm giác như bao nhiêu nước trong người tôi được rút ra thành nước mắt và chảy hết. Tôi còn chút sinh lực nào để đứng lên nữa. Tại tôi, tại tôi tất cả. Tại tôi mà mẹ ra nông nỗi. Tại tôi mà bố chỉ dám nấc lên sau khi tiếng bước chân tôi đã xa hẳn khỏi hành lang bệnh viện...
Trong nhà, mẹ là người cưng chiều tôi nhất. Nhưng người cũng rất nghiêm khắc. Bố tôi là một cán bộ ngân hàng nhưng mẹ chỉ là người phụ nữ bán tạp hóa nhỏ ở nhà. Mẹ chỉ học hết cấp 3. Không phải mẹ tôi học kém mà không thi được đại học, cũng không phải ông bà ngoại không có điều kiện cho mẹ tôi theo học. Ngày ấy, cả ông bà cũng như mẹ tôi đều không ý thức được tầm quan trọng của việc học hành. Bây giờ, trưởng thành rồi, tích lũy được nhiều kinh nghiệm cuộc sống rồi, "khôn ra rồi" (theo lời mẹ tôi) thì mới thấy học hành cần thiết đến thế nào. Mẹ quyết tâm đầu tư cho chị em tôi học hành thật tốt.
Từ nhỏ, chị em tôi đã luôn được kèm cặp học hành. Có lúc tôi ghét mẹ vì ngay cả hè trong khi đám bạn vui đùa, nghỉ mát thì tôi vẫn chúi đầu vào học: học văn hóa, học đàn, học nhảy. Cái gì mẹ cũng muốn tôi biết một chút, mẹ nói làm được càng nhiều việc càng đỡ khổ. Hè này, sau khi thi xong, mẹ còn dự định cho tôi đi học mấy lớp nữ công gia chánh nữa. Thật ra thì nhiều lúc tôi cũng cảm thấy biết ơn lịch học khá dày đặc mà mẹ đặt ra cho tôi. Tôi là đứa con gái khá toàn diện trong lớp bởi biết rất nhiều thứ. Tôi cũng thương mẹ lắm, vì bao nhiêu tiền kiếm được mẹ đều dành dụm đổ vào các lớp học cho chị em tôi. Người không mấy khi may sắm quần áo mới cho mình, những chi tiêu cá nhân của mẹ được giảm thiểu tối đa. Cái gì mẹ cũng dành hết cho con cái.
Tôi học lớp 12, mệt mỏi lắm. Nhưng mẹ còn mệt gấp mấy lần tôi. Mẹ mong ngóng tôi sau mỗi lần chạy lò, đỡ cặp cho tôi và đưa một ly sữa. Tôi thức khuya, mẹ còn thức khuya hơn tôi vì mẹ còn chờ để giục tôi đi ngủ sớm, mang hoa quả cho tôi ăn khuya và kiểm tra lại chăn màn khi tôi đã ngủ say. Sáng hôm sau, trong khi tôi vẫn còn quấn chăn ngủ cố thì mẹ đã dậy tự khi nào, mở hàng sớm và nấu đồ ăn sáng cho tôi. Có lẽ, tôi là đứa con hạnh phúc nhất trên đời.
Trong nhà, mẹ là người cưng chiều tôi nhất. Nhưng người cũng rất nghiêm khắc. Bố tôi là một cán bộ ngân hàng nhưng mẹ chỉ là người phụ nữ bán tạp hóa nhỏ ở nhà. Mẹ chỉ học hết cấp 3. Không phải mẹ tôi học kém mà không thi được đại học, cũng không phải ông bà ngoại không có điều kiện cho mẹ tôi theo học. Ngày ấy, cả ông bà cũng như mẹ tôi đều không ý thức được tầm quan trọng của việc học hành. Bây giờ, trưởng thành rồi, tích lũy được nhiều kinh nghiệm cuộc sống rồi, "khôn ra rồi" (theo lời mẹ tôi) thì mới thấy học hành cần thiết đến thế nào. Mẹ quyết tâm đầu tư cho chị em tôi học hành thật tốt.
Từ nhỏ, chị em tôi đã luôn được kèm cặp học hành. Có lúc tôi ghét mẹ vì ngay cả hè trong khi đám bạn vui đùa, nghỉ mát thì tôi vẫn chúi đầu vào học: học văn hóa, học đàn, học nhảy. Cái gì mẹ cũng muốn tôi biết một chút, mẹ nói làm được càng nhiều việc càng đỡ khổ. Hè này, sau khi thi xong, mẹ còn dự định cho tôi đi học mấy lớp nữ công gia chánh nữa. Thật ra thì nhiều lúc tôi cũng cảm thấy biết ơn lịch học khá dày đặc mà mẹ đặt ra cho tôi. Tôi là đứa con gái khá toàn diện trong lớp bởi biết rất nhiều thứ. Tôi cũng thương mẹ lắm, vì bao nhiêu tiền kiếm được mẹ đều dành dụm đổ vào các lớp học cho chị em tôi. Người không mấy khi may sắm quần áo mới cho mình, những chi tiêu cá nhân của mẹ được giảm thiểu tối đa. Cái gì mẹ cũng dành hết cho con cái.
Tôi học lớp 12, mệt mỏi lắm. Nhưng mẹ còn mệt gấp mấy lần tôi. Mẹ mong ngóng tôi sau mỗi lần chạy lò, đỡ cặp cho tôi và đưa một ly sữa. Tôi thức khuya, mẹ còn thức khuya hơn tôi vì mẹ còn chờ để giục tôi đi ngủ sớm, mang hoa quả cho tôi ăn khuya và kiểm tra lại chăn màn khi tôi đã ngủ say. Sáng hôm sau, trong khi tôi vẫn còn quấn chăn ngủ cố thì mẹ đã dậy tự khi nào, mở hàng sớm và nấu đồ ăn sáng cho tôi. Có lẽ, tôi là đứa con hạnh phúc nhất trên đời.

Tôi không thể tiếp tục thi đại học vì mẹ có thể ra đi bất cứ lúc nào...
Vốn khá thông minh lại chăm chỉ nên tôi học hành khá tốt. Vả lại, có một người mẹ như thế mà tôi kém cỏi thì tôi sẽ là đứa con bất hiếu mất. Thầy cô nào cũng đánh giá tôi khá cao và tin tưởng vào khả năng đỗ đại học của tôi. Những gì tốt đẹp nhất mẹ đều dành hết cho tôi. Tủ lạnh lúc nào cũng đầy chật hoa quả, các bữa ăn toàn món tôi thích. Tôi biết mẹ bỏ tiền ra mua hoa quả nhưng không mấy khi mẹ động vào.
2 ngày thi tốt nghiệp vừa qua, tôi làm bài rất tốt. Dù điểm thi cách nhà không xa nhưng mẹ đều bảo bố đưa đón tôi chứ không để tôi đạp xe một mình như đi học. Mẹ sợ tôi mệt. Bố tôi cũng vui vẻ nhận lời và luôn luôn đứng chờ ở cổng trường rất đúng giờ. Chiều nay, thi môn cuối cùng. Tôi chờ mãi không thấy người ra đón. Tôi điện thoại, máy bàn không ai nghe máy, di động của mẹ và bố chỉ có giọng nhàm chán của tổng đài điện thoại: "Thuê bao quý khách vừa gọi...". Tôi đang định bắt xe về nhà thì điện thoại reo inh ỏi. Số lạ hoắc, giọng em tôi nghẹn ngào ở đầu dây: "Mẹ bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện Việt Đức. Chị qua ngay nhé".
Đánh rơi chiếc điện thoại, tôi cuống cuồng bắt chiếc xe ôm gần nhất lao đến viện. Hỏi cuống cuồng mới thấy chỗ mẹ đang nằm. Người nhà chưa được vào. Bố lấy hai cánh tay giữ chặt tôi lại, tôi òa khóc. Mẹ tôi nằm im lìm với một đống thiết bị quanh người, mấy bác sĩ hối hả xung quanh...
Một lúc sau, bác sĩ ra và bảo bố tôi đi theo. Khuôn mặt ông thất thần nhưng ông im lặng, bảo với mọi người rằng mẹ sẽ ổn. Ai cũng nhẹ nhõm hẳn, chỉ bố là không cười. Tôi hỏi em trai mẹ đi đâu mà bị tai nạn. Nó bảo: "Mẹ đi đón chị." - "Sao bố không đón" - "Hôm nay, mẹ đòi đi đón. Chị thi xong sớm, mẹ muốn đưa chị đi mua bộ đồ lửng mới, mấy bữa chị bận ôn chưa đi mua được". Nó nói rồi nấc lên, còn tôi ngã vật ra dãy ghế chờ. Mẹ vì tôi... Và chiếc xe tải đi qua đường không phanh kịp... Ôi, mẹ ơi...
Mọi người bảo tôi về. Trông tôi cũng như sắp ngã quỵ tới nơi. Tôi bước nặng nề, ngồi gục lại hàng lang khóc, tôi đã phải gào lên để hỏi và cuối cùng cũng biết được tình trạng của mẹ tôi quá nguy hiểm, khó giữ được tính mạng và gia đình phải túc trực liên tục, đề phòng tình huống xấu. Tôi đổ gục thực sự...
Tôi thi tốt nghiệp rất tốt và chắc chắn đỗ để có điều kiện dự thi đại học. Trước mắt tôi còn kỳ thi đại học, nhưng tôi không còn tâm trí nào để nghĩ đến nữa. Đó là ước nguyện của mẹ, là điều mẹ chờ đợi mong mỏi bao lâu nay. Nhưng mẹ có thể ra đi bất cứ lúc nào, mẹ cần được ở bên chúng tôi. Tôi làm sao yên tâm ngồi nhà học trong khi mẹ đang hấp hối trên giường bệnh. Tôi muốn vứt bỏ hết tất cả để ở bên mẹ bây giờ, vậy mà sáng sớm nay bố đã nói với tôi rằng nếu tôi không cố gắng học để thi, thì mẹ sẽ giận tôi lắm lắm.
2 ngày thi tốt nghiệp vừa qua, tôi làm bài rất tốt. Dù điểm thi cách nhà không xa nhưng mẹ đều bảo bố đưa đón tôi chứ không để tôi đạp xe một mình như đi học. Mẹ sợ tôi mệt. Bố tôi cũng vui vẻ nhận lời và luôn luôn đứng chờ ở cổng trường rất đúng giờ. Chiều nay, thi môn cuối cùng. Tôi chờ mãi không thấy người ra đón. Tôi điện thoại, máy bàn không ai nghe máy, di động của mẹ và bố chỉ có giọng nhàm chán của tổng đài điện thoại: "Thuê bao quý khách vừa gọi...". Tôi đang định bắt xe về nhà thì điện thoại reo inh ỏi. Số lạ hoắc, giọng em tôi nghẹn ngào ở đầu dây: "Mẹ bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện Việt Đức. Chị qua ngay nhé".
Đánh rơi chiếc điện thoại, tôi cuống cuồng bắt chiếc xe ôm gần nhất lao đến viện. Hỏi cuống cuồng mới thấy chỗ mẹ đang nằm. Người nhà chưa được vào. Bố lấy hai cánh tay giữ chặt tôi lại, tôi òa khóc. Mẹ tôi nằm im lìm với một đống thiết bị quanh người, mấy bác sĩ hối hả xung quanh...
Một lúc sau, bác sĩ ra và bảo bố tôi đi theo. Khuôn mặt ông thất thần nhưng ông im lặng, bảo với mọi người rằng mẹ sẽ ổn. Ai cũng nhẹ nhõm hẳn, chỉ bố là không cười. Tôi hỏi em trai mẹ đi đâu mà bị tai nạn. Nó bảo: "Mẹ đi đón chị." - "Sao bố không đón" - "Hôm nay, mẹ đòi đi đón. Chị thi xong sớm, mẹ muốn đưa chị đi mua bộ đồ lửng mới, mấy bữa chị bận ôn chưa đi mua được". Nó nói rồi nấc lên, còn tôi ngã vật ra dãy ghế chờ. Mẹ vì tôi... Và chiếc xe tải đi qua đường không phanh kịp... Ôi, mẹ ơi...
Mọi người bảo tôi về. Trông tôi cũng như sắp ngã quỵ tới nơi. Tôi bước nặng nề, ngồi gục lại hàng lang khóc, tôi đã phải gào lên để hỏi và cuối cùng cũng biết được tình trạng của mẹ tôi quá nguy hiểm, khó giữ được tính mạng và gia đình phải túc trực liên tục, đề phòng tình huống xấu. Tôi đổ gục thực sự...
Tôi thi tốt nghiệp rất tốt và chắc chắn đỗ để có điều kiện dự thi đại học. Trước mắt tôi còn kỳ thi đại học, nhưng tôi không còn tâm trí nào để nghĩ đến nữa. Đó là ước nguyện của mẹ, là điều mẹ chờ đợi mong mỏi bao lâu nay. Nhưng mẹ có thể ra đi bất cứ lúc nào, mẹ cần được ở bên chúng tôi. Tôi làm sao yên tâm ngồi nhà học trong khi mẹ đang hấp hối trên giường bệnh. Tôi muốn vứt bỏ hết tất cả để ở bên mẹ bây giờ, vậy mà sáng sớm nay bố đã nói với tôi rằng nếu tôi không cố gắng học để thi, thì mẹ sẽ giận tôi lắm lắm.
Mẹ có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nhưng con không thể học được nữa, con sợ sẽ làm mẹ thất vọng. Tương lai chẳng là gì nếu mẹ bỏ con lúc này...
0 comments: